Những giọt nước mắt đầu tiên dành cho guitar
12 May, 2018
Không biết đúng không, nhưng tôi tin mỗi cây đàn đều có một tâm hồn.
18 năm trước, tôi có một cây Yamaha, nó giống như một người bạn cũ, đã từng thân thiết, cùng nhau đi trên những con đường Hà Nội, cùng hát, giúp nhau thể hiện những tâm tư mà chỉ tôi với nó hiểu.
Bây giờ, tôi vẫn đi trên những con đường của Hà Nội, vẫn hát, vẫn chơi đàn nhưng cây đàn đó chỉ ở một góc trong nhà tôi, rất lâu không được ra ngoài, bởi vì nó đã trải qua một câu chuyện rất dữ dội nhưng đáng tự hào của 15 năm trước…
*****
Năm 17 tuổi, ngày đầu tiên vào nhạc viện gặp thầy Văn Dị để ôn thi, thầy giới thiệu và giúp tôi mua một cây đàn cũ. Gắn bó với cây đàn được 2 năm thì tôi tán đổ cô em bên mỹ thuật sau 4 năm miệt mài “bài binh bố trận”.
Mối tình đầu thật đẹp, đẹp hơn khi không chỉ có 2 người mà còn có thêm người bạn rất trung thành là cây đàn guitar, nó lúc nào cũng kè kè sau lưng tôi và cô em ngày ấy.
Một buổi chiều mưa, trên đường Yên Phụ về, chúng tôi dừng xe bên lề đường để cất áo mưa. Một chiếc xe máy mất lái đâm sầm vào chúng tôi từ phía sau với tốc độ kinh hoàng. Mỗi người bắn một nơi, tôi và người lái chiếc xe gây tai nạn nằm im, chỉ có cô em đeo đàn là không hề hấn và nhanh chóng ngồi dậy xem xét tình hình.
Về đến nhà đứa bạn thân, mở đàn ra chơi như thường lệ thì cả bọn mới phát hiện ra cây đàn đã gãy làm đôi dù bên ngoài bao dầy còn có rất nhiều sách ở ngoài ngăn. Một lực khủng khiếp của cú đâm làm bạn tôi văng lên cạnh vỉa hè cao trên đường Yên Phụ và chiếc đàn đã hứng chịu thay cho cô em ngày ấy…
Đó là lần đầu tiên nước mắt tôi rơi vì một cây đàn, không phải vì tiếc cây đàn ấy mà vì như thể một người bạn tốt và dũng cảm đã ra đi.
Sau đó, bạn tôi mang cây đàn về và bằng một sự cố gắng phi thường, cô ấy ép các miếng vỡ lại cho khít và dán băng dính để cố định lại, nhưng âm thanh của nó thì không còn như xưa nữa.
Tôi lại có những cây đàn khác, chúng tôi vẫn rong ruổi trên những con phố nhỏ Hà Nội nhưng không hiểu vì sao từ đó ít mang theo đàn hơn. Không phải vì sợ một lần nữa lại hỏng mất đàn, mà có lẽ chúng tôi đã coi cây Yamaha cũ như một người bạn khó có thể thay thế.
Cho đến bây giờ, cảm giác xưa vẫn ùa về mỗi khi tôi nhìn lại hay lướt nhẹ trên cây đàn xưa cũ. Ko biết tôi nhớ lại mối tình đầu đầy nắng lửa ngày ấy hay những ngày tôi hăng say tập luyện trên cây đàn này ở hành lang tầng 4 trường nghệ thuật HN, ngắm nhìn những tán cây xưa qua ô cửa kính lớn; hay có phải tôi nhớ lại trên những con phố nhỏ, tôi và cô em ngày nào rong ruổi mỗi buổi chiều và phía sau lưng cô em luôn là cây đàn guitar màu cánh gián… Nhưng có một điều tôi biết, tôi đã đi qua tuổi 20 với biết bao vụng dại, cháy bỏng và đam mê, tất cả vẫn còn nguyên không hề mất đi, tất cả nằm lại trong ký ức của tôi, ngay lúc này.