Cavatina và một vài suy nghĩ về âm nhạc
29 Nov, 2017
Nghe bản nhạc Cavatina của nhạc sĩ Stanley Myers tôi lại có một vài dòng suy nghĩ về âm nhạc. Rất nhiều người trong chúng ta nói rằng thích nghe nhạc cổ điển, cũng có vài ba câu nhận xét về thể loại âm nhạc này nhưng chẳng mấy khi chúng ta nhìn nhận sâu sắc về vấn đề và có những suy nghĩ, cảm nhận của riêng mình. Chúng ta gần như đánh đồng nhạc cổ điển giống như những dòng nhạc khác như nhạc nhẹ, nhạc Trịnh, nhạc vàng… và rồi chúng ta nói rằng loại nhạc nào cũng có cái hay riêng.
Nhạc cổ điển luôn hướng ta vào hiện tại và nhìn thấy tương lai, dù đó là một bản trữ tình hay lãng mạn thì cũng đều không mang màu sắc ủy mỵ và tiếc nuối. Những giai điệu đau buồn, mang tính thở than trong âm nhạc cổ điển cũng có nhưng đó là tâm trạng hiện lên một cách chân thực và đầy nội tâm chứ không hề mang vẻ khóc than, sướt mướt. Cavatina của nhạc sĩ Stanley Myers là một ví dụ. Với giai điệu trữ tình, sâu lắng chứa đựng bao cảm xúc: trìu mến, nghẹn ngào, tha thiết… giai điệu của bè trầm cất lên ở đoạn phát triển thật đau thương, khắc khỏa nhưng bè cao vẫn hiện lên với bao cảm xúc trìu mến, an ủi. Những người nghe nhạc phần lớn sẽ nói một câu thế này, nghe bản nhạc này buồn quá. Tôi xin hỏi các vị đó, buồn là gì và vui là gì, thế nào là nhạc buồn, thế nào là nhạc vui? Có lẽ cả đời các vị chẳng bao giờ biết đến Macxim Gorki hay Jack London… các vị dễ dãi với âm nhạc. Các vị nghe những loại nhạc hời hợt, từ đầu đến cuối chỉ duy nhất một giai điệu mà không hề có sự chuyển biến, phát triển của âm thanh. Các vị thả lòng mình vào cái giai điệu ru ngủ đó để rồi không nhìn thấy những điều tốt đẹp của văn học và âm nhạc, những điều luôn thúc giục con người ta phải mạnh mẽ và đi lên để vượt qua số phận và sự chèn ép…
Cùng thưởng thức bản Cavatina: